Tháng mười một yêu thương!

Cây ổi cơm nằm bên hông nhà, những quả cuối cùng đang chín, bé tí tẹo, tròn lẳn, thơm phưng phức. Lũ chim sẻ gọi nhau về ríu ran cả một góc vườn, mổ quả để lộ những vạt cơm màu hồng đậm. Cuối mùa, ổi lúc nào cũng thơm và ngọt hơn hẳn. Tôi tiếc nuối nghĩ tới những quả cuối cùng lũ chim ăn mất. Hết mùa ổi, cùng lúc, tháng mười một vừa sang.
Tháng mười một yêu thương!
Ảnh minh họa

Tháng mười một, một mình rảo bước trên cánh đồng làng chợt bình yên đến lạ. Thời điểm này lúa đã gặt xong, xỉn nâu trơ gốc rạ. Cái nắng hanh hao của tháng mười một cũng làm nên bầu trời lãng đãng, thi vị. Mây tháng mười một bàng bạc, lửng thửng chầm chậm trôi, vắt vẻo trên ngọn cây gạo già lưng chừng như dải lụa nàng tiên nào đánh rơi trong câu chuyện cổ tích. Bao năm rồi cây gạo giữa đồng vẫn đứng sừng sững chứng kiến sự đổi thay của tháng năm và con người!

Tháng mười một, trời chưa lạnh hẳn, mà gió chỉ mới bắt đầu mơn man se lạnh khe khẽ. Tôi mơ hồ nhận ra Đông về thật gần. Tôi sợ mùa Đông. Không bởi vì tiết trời giá lạnh, mà sợ phải nhìn vào ánh mắt của mẹ. Ánh mắt khi nào cũng chất chứa nhiều nỗi lo âu khi Đông về.

Mẹ thường thức thâu những đêm Đông, chong đèn ngồi đan khăn, đan áo, đan găng tay cho chị em tôi. Mẹ sợ chúng tôi bị lạnh. Mẹ tất tưởi ống thấp ống cao, chạy chợ, ngược xuôi ao sâu, đồng cạn gom góp từng đồng bạc lẻ cũng chỉ mong bữa cơm chiều được ấm cúng và các con bớt lạnh!

Tháng mười một đợi chờ một cơn mưa thật hiếm. Người lớn mong ngóng mưa để hạt giống nảy mầm, còn con nít thì lại mong mưa để lên núi tìm hái những trái mua, trái sim. Điều kỳ diệu lúc nào cũng về sau những cơn mưa tháng mười một. Lúc đó, bạt ngàn, sim, mua đua nhau chín.

Tuổi thơ của tôi còn in dấu chân trên đồi sim, ngồi bệt cạnh gốc cây ăn lấy ăn để, mồm miệng đen nhem nhẻm. Đen đến nỗi, suốt dọc đường về, chẳng dám cười vì sợ người đi đường dòm ngó. Những thứ quả dại ấy đã đưa tôi qua những ngày tháng mười một đẹp tựa giấc mơ.

Tháng mười một, có một ngày mà bất kể ai đã, đang, từng là học trò thì không bao giờ quên. Ký ức một thuở cắp sách tới trường cùng ngày lễ lớn, ngày lễ của những người cha, người mẹ thứ hai. Thầy cô là những người lái đò thầm lặng, giúp bao thế hệ học trò trưởng thành, khôn lớn.

Năm nào cũng vậy, tôi luôn cố gắng sắp xếp thời gian về thăm thầy cô trường cũ. Nếu không về được thì nhắn tin, gọi điện hỏi thăm. Đời người hạnh phúc nhất là được cắp sách tới trường và hạnh phúc hơn khi được học bởi những thầy cô giáo tận tụy, nhiệt tình, yêu thương học sinh như con cái của mình. Và, tôi may mắn có được những điều đó!

Rồi tháng mười một cũng sẽ trôi qua theo nhịp thời gian của tạo hóa. Biết nói sao cho hết cảm xúc của những tháng mười một yêu thương?!

Đường dẫn bài viết: https://tbnhnew.mastercms.vn/thang-muoi-mot-yeu-thuong-55394.htmlIn bài viết

Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản. Copyright © 2025 https://tbnhnew.mastercms.vn/ All right reserved.